Bài viết
Trang chủ » Chuyện » Nhật ký Huế - 2021 » Ngày 56 – Giọt chiều trên lá và người cười giữa chiều phai

Ngày 56 – Giọt chiều trên lá và người cười giữa chiều phai

Huế, ngày 4 tháng 9 năm 2021

Tôi ngồi một mình bên bờ sông Hương, chỗ bờ gỗ quen thuộc nơi công viên ngay trước Uỷ ban Nhân dân Tỉnh.

Huế những ngày này mát lành. Những cơn mưa luôn ngấp nghé nơi chân trời đằng xa, những ánh chớp thi thoảng lóe lên trong bầu không sớm buông âm u và mau tắt nắng. Không khí dịu mát của mùa thu ôm lấy thành phố, trùm lên những hàng cây, len qua những nếp nhà. Tiếng nước sông xuống thấp thi thoảng thỏ thẻ vỗ bờ, nghe dập dềnh và thư thái. Cây cầu phía xa chở những dòng xe đông đúc buổi tan tầm gửi lại vài tiếng vọng, ta ra trong khoảng không mênh mông, loãng đi trên mặt nước sông lững lờ.

Những ngày này hiếm thấy hoàng hôn rực ánh. Lớp lớp mây vần vũ hoặc một cơn mưa thác đổ thường che lấp đi trời chiều. Thi thoảng, một ngày hiếm hoi, khung trời sẽ chia đôi nửa. Phía đằng Tây, nơi những dãy núi, mây đen cuồn cuộn; phía đằng Đông, nơi dòng sông đổ ra biển, chân trời mở rộng đón lấy đôi ba ánh huy hoàng của mặt trời đang lặn le lói rót sang. Một bên xám đen, một bên hồng đỏ chấm phá trên nền xanh dìu dịu. Tất cả những sắc màu của nền trời ấy sẽ im xuống mặt sông lăn tăn sóng, dài dộng và lặng thầm nuốt lấy bao năm thời gian. Mặt sông trong trẻo và lặng êm, dập dềnh con nước theo nhịp khe khe của những làn gió.

Tới một quãng, đèn điện bỗng bừng sáng giữa khung cảnh mỗi lúc một tranh tối tranh sáng ấy, như những kẻ gác đêm bỗng choàng tỉnh sau cơn ngủ vùi, ngay lập tức sẵn sàng cho một đêm dài đang trờ tới thật mau. Những bóng mảnh mai và vằng vặc sắp hàng thẳng tắp, rọi ánh huy hoàng xuống dòng nước mỗi lúc một tối đen, chỉ thi thoảng chớp lên một ánh bâng quơ theo nhịp của cơn giông vẫn chực chờ. Ánh điện sáng tỏ, kéo dài ra trên mặt nước. Mỗi lúc một dài thêm theo đà tắt sáng của ngày. Đêm đã ngự trị rồi đây.

Một tiếng chuyện trò của đôi bóng người ngồi hoặc đi lại nơi công viên bên bờ sông. Tiếng trò chuyện chẳng thể rõ hình thù của giọng nói Huế, bị không gian rộng và êm nuốt chửng. Tiếng nhạc nơi xa xa vọng lại, vài ba bạn trẻ đang tập một điệu vũ gì đó. Tiếng cười. Tiếng trẻ nô đùa… Những thanh âm của buổi chiều thường nhật nơi thành phố an bình, tưởng như chẳng gì có thể gây náo động được âm thanh êm ái ấy của quãng tàn ngày.

Đã không còn đủ sáng để ghi chép thêm được gì, tôi cất cuốn sổ tay trở lại ba lô, đứng lên khỏi bờ gỗ. Gió mát lành lướt qua mặt sông, ve vuốt tà áo. Về thôi, “nắng đã khép cánh chia tay một ngày” và “vết son vàng” đã biến mất nơi cuối mây… Ấy là những lời trong bài hát “Chiều trên quê hương tôi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Phải chăng ông cũng viết về những chiều Huế như thế này, lãng đãng và bình yên.

“… Chiều trên quê hương tôi
Có những chốn riêng cho mọi người
Những con đường lứa đôi
Những góc hè phố vui
Giọt chiều trên lá
Như một người cười giữa chiều phai.

Cùng tôi ngắm Huế những chiều phai bên dòng Hương nhé.

22230cookie-checkNgày 56 – Giọt chiều trên lá và người cười giữa chiều phai
Từ khóa : Huế nhật ký Huế
Bình luận

2 bình luận cho “Ngày 56 – Giọt chiều trên lá và người cười giữa chiều phai”

  1. Phương Anh viết:

    Chị tôi chụp ảnh quá đỉnh >.<

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *